Hình ảnh "Chiếc thuyền ngoài xa" được nhà văn khắc hoạ rất ấn tượng: Mũi thuyền in một nét mơ hồ lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào. Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ.
Tất cả khung cảnh ấy nhìn qua những cái mắt lưới và tấm lưới nằm giữa hai chiếc gọng vó hiện ra dưới một hình thù y
hệt cánh một con dơi, toàn bộ khung cảnh từ đường nét đến ánh sáng đều
hài hòa và đẹp, một vẻ đẹp thực đơn giản và toàn bích khiến đứng trước
nó tôi trở nên bối rối, trong trái tim như có cái gì bóp thắt vào? Chẳng
biết ai đó lần đầu đã phát hiện ra bản thân cái đẹp chính là đạo đức?
Trong giây phút bối rối, tôi tưởng chính mình vừa khám phá thấy cái chân
lý của sự toàn thiện, khám phá thấy cái khoảnh khắc trong gần tâm hồn.
Sự thay đổi cách nhìn người nghệ sĩ khi chứng kiến nghịch cảch:
Sau
khoảnh khắc trời cho ấy, Phùng rơi vào một khoảnh khắc, một tình huống
“hiện thực cuộc sống” ban cho.Người đàn ông xuất hiện cùng với người đàn
bà trong khung cảnh nên thơ đã nhanh chóng phá vỡ đi cảm giác thăng hoa
nghệ thuật bằng trận đòn dây lưng quật thẳng tay vào người vợ không
thương xót. Có lẽ khó ai hình dung cảnh tượng ấy lại diễn ra trong bối
cảnh cuộc sống mới, nó hoàn toàn đối lập với điều chúng ta hằng xây dựng
cho cuộc sống này “người yêu người, sống để yêu nhau” (Tố Hữu).
Điều
bất công diễn ra nhức nhối trước mắt người lính từng chiến đấu cho sự
nghiệp giải phóng đất nước, giải phóng con người đã làm nên một cơn giận
bùng phát. Bản thân anh nghĩ về người đàn ông kia như “gã đàn ông “độc
ác và tàn nhẫn nhất thế gian”, còn người phụ nữ xấu xí mặt rỗ kia đích
thị là nạn nhân đáng thương nhất của nạn bạo hành trong gia đình.
Hành
động tấn công gã đàn ông khiến cho anh ngộ nhận mình là anh hùng: “Tôi
nện hắn bằng tay không, nhưng cú nào ra cú ấy, không phải bằng bàn tay
một anh thợ chụp ảnh mà bằng bàn tay rắn sắt của một người lính giải
phóng đã từng mười năm cầm súng. Tôi đã chiến đấu trong mấy ngày cuối
cùng chiến tranh trên mảnh đất này. Bất luận trong hoàn cảnh nào tôi
cũng không cho phép hắn đánh một người đàn bà, cho dù đó là vợ và tự
nguyện rúc vào trong xó bãi xe tăng kín đáo cho hắn đánh”.
Nhưng
phản ứng của người đàn bà trước ông chánh án đã khiến anh choáng váng:
“Quí tòa bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được, đừng bắt con bỏ
nó...”. Hoá ra, người cần được thông cảm lại là những quan toà cách mạng
có lòng tốt nhưng “các chú đâu có phải là người làm ăn... cho nên các
chú đâu có hiểu được cái việc của các người làm ăn lam lũ, khó nhọc”.
Người
đàn bà khốn khổ ấy đã không chối bỏ người đàn ông đích thực của mình,
dù trong lòng đau đớn khi hàng ngày phải chịu những trận đòn, phải chứng
kiến cảnh hai cha con đối xử với nhau như kẻ thù, phải chấp nhận cuộc
sống đương đầu nơi gió bão.
Có người đã nhận định: Chiếc thuyền
ngoài xa là hình tượng có ý nghĩa biểu tượng, như vẻ đẹp của một bức
tranh toàn bích, nhưng đàng sau hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp là cuộc
sống đầy khắc nghiệt, dữ dội và những số phận con người vật vã trong
cuộc mưu sinh. Hoá ra hành trình tìm kiếm hạnh phúc không hề đơn giản :
người đàn ông kia dù cục súc nhưng trên chiếc thuyền phải có lúc có đàn
ông, hạnh phúc đơn giản khi cả nhà quây quần trong bữa ăn trên chiếc
thuyền khiến người đàn bà nhẫn nhục chịu đựng tất cả.
Hành trình
của gia đình kỳ lạ kia vẫn tiềm ẩn những nguy cơ: đứa con yêu mẹ sẵn
sàng đánh nhau với bố, thủ dao găm tìm dịp trả thù, những trận đòn tàn
khốc có thể làm cho người đàn bà kia gục ngã bất cứ lúc nào…Thế nhưng
trong cuộc sống nghèo khổ, chật vật và ngày ngày phải nuôi đủ cho mười
miệng ăn trên chiếc thuyền ọp ẹp, người đàn bà ấy là hiện thân của một
sự hy sinh vô bờ bến.
Tình yêu chồng con được nhìn nhận từ cuộc
đời trăm đắng ngàn cay có vẻ đẹp riêng khiến cho “một cái gì mới vừa vỡ
ra trong đầu vị Bao Công của cái phố huyện vùng biển”. Sự vỡ lẽ ấy chính
là sự phá vỡ những quan niệm giản đơn về tình yêu, hạnh phúc, về lòng
nhân ái, sự khoan dung…mang giá trị nhân bản sâu sắc. Những kết hợp ấy
trong tác phẩm của Nguyễn Minh Châu đem đến cái nhìn đa diện về số phận
con người.
Nguồn: Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét